“Everyone wants to be happy forever, the fun lasts forever,
but some people are forced to leave early
because the unexpected sadness of fate keeps calling their name.
Whatever…”
“My sister pointed to the sky and said it was the constellation of the wolf’s muzzle.
I don’t remember clearly whether that name is correct or not.
At that moment, I realized that life is beautiful when there are still people looking at the stars and finding their names.
I drove my sister and my nephew on the familiar road that 25 years ago we started walking hand in hand, the only difference is that now the road has concrete and there is my nephew.
Time is so fast.
During the past years, I witnessed separations in my family and wondered how my mother could be strong enough to continue to enjoy her little life.
Sometimes the answer doesn’t matter and sometimes I don’t need to ask.
Everyone wants to be happy forever, the fun lasts forever, but some people are forced to leave early because the unexpected sadness of fate keeps calling their name. Whatever.
In the room:
Breathing tubes, bulging bodies, skinny bodies,… Sometimes they make me insensitive because events keep coming…
In the garden:
Nature is still beautiful in a way that is hard to touch and I am still amazed and admired.
The whisper of plants…
![]() |
![]() |
(Vietnamese)
Chị tôi chỉ tay lên trời và nói đó là chòm sao mõm chó sói.
Tôi không nhớ rõ tên gọi ấy đúng hay không?
Vì ngay giây phút đó, tôi nhận ra cuộc sống thật đẹp khi vẫn có người ngắm những vì sao và tìm tên các ngôi sao ấy.
Tôi chở chị tôi và cháu tôi trên con đường quen thuộc mà 25 năm trước chúng tôi bắt đầu dắt tay nhau đi qua, chỉ khác là giờ đường đã có bê tông và có thêm cháu tôi.
Thời gian thật nhanh.
Chừng ấy trong một năm qua, tôi chứng kiến những sự chia ly trong gia đình mình và tự hỏi làm cách nào mẹ tôi có thể mạnh mẽ vượt qua để tiếp tục có những phút tận hưởng cuộc sống nhỏ nhoi của bà ấy.
Đôi khi câu trả lời không quan trọng và đôi khi tôi không cần hỏi.
Ai cũng muốn mình vui mãi, những cuộc vui kéo dài mãi, nhưng có người bị buộc phải về sớm vì những nỗi buồn bất giác của số mệnh cứ đến gọi tên họ. Sao cũng được.
Trong căn phòng:
Những ống thở, ống chuyền, cơ thể phình to, cơ thể gầy còm,…Đôi lúc làm tôi vô cảm vì các sự kiện cứ đến…
Trong khu vườn:
Thiên nhiên vẫn thật đẹp theo cách khó để chạm vào và tôi vẫn sửng sốt, thán phục.
Lời thì thầm của thực vật…